Nó biết hôm nay sẽ là ngày như thế. Nó bước ra khỏi nhà, tới chỗ ngđó đang chờ nó. Gặp nó, ngđó không buồn nhoẻn miệng cười, 2 đứa đi với nhau trong tâm trạng rất căng thẳng. Nó đã cố nói chuyện, cố cười với ngđó nhưng trong lòng nó, tim nó đau bởi từng vết cắt. Ngđó tỏ ra rất lạnh lùng.....không thèm trả lời nó, không cười với nó. Nó nhớ lại lúc ngđó tỏ tình với nó, nói thích nó, chỉ cách đây vài tháng. Nó đã tin và chấp nhận tình cảm ấy. 2 đứa đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp , cùng nhau trải qua nhiều chuyện buồn vui, có lẽ chắc ko bao giờ nó quên đc những hình ảnh ấy...vậy mà giờ đây...
2 đứa cùng đi ăn bánh bèo, nó đã ko sao cầm đc nước mắt, nước mắt nó chảy, nhiều lắm, nhưng ngđó vẫn vô tâm, vẫn ăn 1 cách ngon lành và chỉ hỏi nó là" cay quá phải không".
Cùng bước trên 1 con đường, nó khoác tay ngđó, nhưng đáp lại là cái gạt phắt tay ra....tim nó nát tan. Nó biết hôm nay là ngày chấm dứt tất cả, nhưng nó lại muốn níu kéo lại 1 chút gì đó. Nó ngồi nhìn hồ nước phẳng lặng...nó cảm thấy cô đơn tột cùng tuy có ngđó ngồi bên cạnh.
Ngđó lại chở nó về, tình cảm phút cuối đã tan theo mây khói, nó lại khóc .
2 đứa đã đứng lại nói chuyện với nhau lần cuối, ngđó bảo là vẫn còn yêu nó nhưng 2 đứa có lẽ ko đến đc với nhau vì khoảng cách, vì hoàn cảnh gia đình , vì nhiều thứ ko thể khác nữa. Ngđó đã ko đủ can đảm vượt qua những rào cản ấy...
Đó là cái ôm cuối cùng của 2 ng yêu nhau. Mối tình đầu thật đẹp và thật khó quên.
Tôi hy vọng anh sẽ tìm được một tình yêu mới, một tình yêu bình yên, phẳng lặng, ko có những rào cản...để anh ko cần phải có can đảm để vượt qua những thử thách của cái đc gọi là " tình yêu".